#tutorial #blogspot #blogger #template blogspot #fix blogger
Showing posts with label Góc gia đình. Show all posts
Showing posts with label Góc gia đình. Show all posts

12.1.16

Chuyện buồn giữa rẻo cao của cô giáo cắm bản

Khó khăn, núi cao, gió sâu, sương mù ở những nơi rẻo cao mờ sương, ngày ngày các giáo viên cắm bản vẫn cõng từng con chữ, đưa từng câu hát để đem lại ánh sáng tri thức cho con em đồng bào dân tộc thiểu số. Gian nan vất vả là thế, nhưng chưa một ngày thầy cô, rời giáo án. Thế nhưng, việc đảm bảo an toàn cho các giáo viên cắm bản vẫn đang là câu hỏi nhức nhối, nhất là sau chuyện của cô giáo Bùi M.N. (SN 1988), giáo viên trường tiểu học Loóng Luông (Vân Hồ, Sơn La) bị tên nam sinh hãm hại. Nó đang là bài học đau đớn, đầy xót xa và cảm thông.

Vụ việc đau lòng

Cuối giờ chiều 31/12/2015, tin từ Công an huyện Vân Hồ, tỉnh Sơn La thể hiện, đơn vị đang tích cực điều tra, làm rõ vụ việc cô giáo Bùi M.N. (SN 1988), giáo viên tại điểm bản Suối Bon, của trường tiểu học Loóng Luông bị 5 học sinh lớp 9 lợi dụng đêm tối đã khống chế và giở trò đồi bại.

Theo tài liệu của cơ quan điều tra, trước đó đêm 24/12, cô N. đang ngồi soạn giáo án tại điểm trường Suối Bon để hôm sau lên lớp  dạy học thì bất ngờ bị 5 nam sinh lớp 9, độ tuổi 15-16 lao vào khống chế, giở trò đồi bại, mặc cho cô giáo khóc lóc van xin. Sau khi đạt được mục đích xấu xa, các đối tượng này đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Ngay sau đó cô N. đã đến cơ quan chức năng tố cáo hành vi mất nhân tính, vi phạm đạo đức của người học trò. 

 Điểm trường khó khăn của cô H.


Nhận được tin báo, xác định đây là vụ việc có tính chất nghiêm trọng, Công an huyện Vân Hồ đã sàng lọc các đối tượng, lần theo dấu vết và nhanh chóng bắt được nhóm đối tượng trên bao gồm:  Lý Văn Hạnh, Bàn Văn Hùng (SN 1999), Bàn Văn Sơn, Bàn Văn Dương, Bàn Văn Hiệu (SN 2000) đều trú tại bản Suối Bon và hầu hết đang học lớp 9  tại trường THCS Loóng Luông. Tại cơ quan điều tra, các đối tượng này đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Vụ việc đau lòng xảy ra đối với cô giáo cắm bản ở xã Loóng Luông khiến mọi người hết sức bàng hoàng. Bản Suối Bon (xã Loóng Luông) những ngày cuối năm chìm trong sương mù và ảm đạm. Người dân nơi đây không ngờ hành vi đồi bại đó lại có thể xảy đến với giáo viên cắm bản, những người mà đồng bào vùng cao vô cùng yêu quý. Theo ông Bàn Văn Hán, Trưởng bản thì Suối Bon từ trước đến nay vốn rất bình yên, không ngờ, giờ lại xảy ra việc đau lòng như vậy.


Trường tiểu học Lóng Luông, nơi cô H. công tác.

Các đối tượng trong vụ án trên đều rất trẻ (15-16 tuổi). Những gia đình có con em tham gia vụ việc trên ở bản Suối Bon hết sức đau lòng và xót xa. Với trách nhiệm người cha, người mẹ, họ đến nhà để xin lỗi và mong cô giáo H. tha thứ cho hành động của đám trẻ. Những phụ huynh này cũng làm đơn gửi cơ quan công an xin xem xét.

 Trường tiểu học Lóng Luông mới được thành lập do được tách từ trường tiểu học Vừ A Dính vào tháng 11/2014. Trường có 29 giáo viên, trong đó chỉ có 5 nam giới với 4 điểm bản, gồm trường chính ở bản Lóng Luông, điểm bản Ba Khan, Suối Bon và Lũng Xá – Tà Dê. Trong số 24 giáo viên nữ, chỉ có cô giáo H. là ở nội trú.

Theo cô Vũ Thị Mận, Hiệu trưởng trường tiểu học Lóng Luông, cô giáo H. về trường được 4 năm, mới chuyển xuống bản Suối Bon dạy học từ tháng 9/2015. Trước đây, ở xã chưa bao giờ xảy ra chuyện giáo viên bị thanh niên bản bắt nạt hay trêu ghẹo. Hầu hết, dân bản đều thương yêu những giáo viên đã chấp nhận hy sinh tuổi xuân, vượt khó mang con chữ đến với con em họ.

Chuyện đời buồn của cô giáo truân chuyên

Cũng theo cô Vũ Thị Mận, tháng 9/2015 cô giáo H. được phân về điểm trường Suối Bon, xã Loóng Luông, huyện Vân Hồ, tỉnh Sơn La. Đây là điểm trường xa nhất của xã. Những ngày gieo chữ, cắm bản, cô H. luôn được bà con bản Suối Bon quý mến, họ đùm bọc và coi cô như người nhà. Dân bản thương cô giáo cắm bản phải sống một mình giữa rẻo cao. Có mớ rau rừng, con cá suối nào, bà con cũng dành cho cô một ít. Cô H. cũng thương yêu đám học sinh nơi này như chính con của mình. Ngày ngày, ngoài thời gian lên lớp, cô còn vào bản đến từng gia đình trao đổi với phụ huynh về việc học hành của lũ trẻ. Không chỉ vậy, cô còn tranh thủ học tiếng Dao để dễ giao tiếp với bà con.

Thế rồi chuyện đau lòng trong đêm giá rét ngày cuối năm như giông tố đổ ập đến cuộc đời cô. Trong ngày Noel, người bạn trai N. từ Sơn La xuống thăm cô. Thế nhưng, đám trai choai choai kia tìm cách gây sự đánh bạn cô thừa sống thiếu chết. Dù cô giáo H. có khuyên can thế nào, đám trai bản kia cũng không dừng lại. Ngay sau đó, bạn trai cô đã phải trốn tạm trong phòng ở của cô.




Tối đó, cô nhường phòng cho bạn trai nghỉ đêm còn mình ra lớp học soạn bài cho kịp nguy mai lên lớp. Không ngờ 5 gã trai mới lớn này sau khi đi ăn cưới dưới bản đã quay trở lại và gây ra vụ việc đau lòng. Ngay trong đêm, người bạn trai của cô giáo đã phát hiện ra, anh này lao ra giải cứu H. nhưng bất thành, chúng đã khóa cửa và dọa nếu anh mở cửa hoặc báo ai chúng sẽ giết cả hai. Trong cơn hoảng loạn, bạn trai cô đã chạy lên bản hô hoán mọi người đến giải cứu cô giáo.

Có lẽ đêm buồn lạnh giá đó là ngày bi kịch tê tái nhất trong cuộc đời vốn truân chuyên của cô H. Cô đã khóc đến cạn cả nước mắt. Đôi mắt cô đỏ hoe, thâm quầng vì những đêm mất ngủ. Các đây 5 năm, sau khi ra trường, cô H. xin về dạy tại trường tiểu học Vừ A Dính thuộc xã Lóng Luông. Những ngày đi cắm bản, vận động học sinh đến lớp, cô H. quen một thầy giáo dạy cùng trường. Đúng 1 năm sau ngày ra trường, cô và thầy giáo này kết duyên vợ chồng. Và kết quả của tình yêu ấy là một bé trai kháu khỉnh ra đời. Thế nhưng, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, họ phải chia tay sau những ngày dang dở. Cô H. nhận nuôi con một mình. Do cuộc sống trên bản quá khó khăn, H. phải gửi con cho bà nội nuôi, còn mình ở lại cắm bản. Cứ cuối tuần, cô H. lại tranh thủ về thăm con.

Tháng 11/2014, trường tiểu học Lóng Luông được tách ra từ trường tiểu học Vừ A Dính. Thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của cô giáo H. nên nhà trường phân cô giáo H. về dạy tại bản Suối Bon. Trong số 4 điểm trường của xã Loóng Luông, chỉ có điểm trường Suối Bon là có phụ cấp bản đặc biệt khó khăn. Do vậy, nhà trường cũng mong cô giáo H. có thêm phần thu nhập để giải quyết khó khăn của gia đình. Thế nhưng, nỗi buồn tan vỡ hạnh phúc chưa nguôi, nỗi đau đã đổ ập xuống cuộc đời cô.
Có lẽ sau câu chuyện buồn của cô giáo H., ngành giáo dục cần quan tâm hơn đến an toàn của các cô giáo cắm bản. Vất vả khó khăn họ có thể vượt qua được nhưng an toàn phải được đặt lên hàng đầu.


An toàn cho cô giáo cắm bản cần phải đặt lên hàng đầuCô Trịnh Thị Thơ, Phó Hiệu trưởng trường tiểu học Lóng Luông bộc bạch: “Sau chuyện này chúng tôi mong chính quyền xã, đặc biệt là ở những bản có giáo viên cắm bản có biện pháp đảm bảo an toàn cho giáo viên. Chỉ khi nào các cô giáo được đảm bảo an toàn, họ mới yên tâm giảng dạy. Hiện tại, ở các điểm bản của trường mà có giáo viên cắm bản, nhà ở cho giáo viên vẫn phải ngăn lớp học ra làm chỗ ở cho giáo viên. Các cô giáo chưa có phòng ở chắc chắn”.

Trần Phương (Đời sống & Pháp luật)




Tâm sự của cô gái “tí hon” 25 tuổi mang hình hài đứa trẻ lên 5

Dù đã bước sang tuổi 25, nhưng Quỳnh vẫn mang thân hình của đứa trẻ. Thể trạng yếu cùng với chứng co giật kéo dài, khiến cô gái “tí hon” dường như không còn sức để làm được những việc nặng. Mặc dù đi tái khám rất nhiều lần nhưng các bác sỹ vẫn không thể lý giải được, Quỳnh mắc chứng bệnh gì và nguyên nhân từ đâu.

Cô gái “tí hon”

Sau khi hỏi thăm một số người dân ở ấp Bình Tả 2 (xã Đức Hòa Hạ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An), chúng tôi tìm đến nhà của cô gái Dương Thị Lương Quỳnh (SN1991). Dù đã bước sang tuổi 25, nhưng Quỳnh có thân hình và giọng nói không khác gì đứa trẻ mới lên 5. Kể về sự ra đời của cô con gái đặc biệt của mình, ông Dương Quang Trung (49 tuổi, cha Quỳnh) ngậm ngùi: “Quỳnh ra trong hoàn cảnh gia đình lúc đó hết sức khó khăn. Không có điều kiện đưa vợ lên bệnh viện nên tôi để vợ sinh tại trạm y tế xã. Lúc mới chào đời, bé Quỳnh bị co giật, mặt biến sắc vàng. Gia đình lo sợ quá nên chuyển hai mẹ con lên bệnh viện Nhi đồng 1 (TP.HCM)”.

 Quỳnh cho PV xem giấy CMND vừa được cấp.

Sau khi kiểm tra xét nghiệm, các bác sỹ chẩn đoán Quỳnh bị xuất huyết màng não. Suốt 16 ngày đêm, cô bé được chăm sóc đặc biệt trong lồng kính. Sau khi sức khỏe hồi phục, các bác sỹ mới cho bố mẹ Quỳnh đưa con về nhà. Nhưng từ thời điểm đó đến giờ, cô gái này vẫn phải uống thuốc để tránh những cơn co giật. “Dù đã nhiều lần tái khám, từ bệnh viện Nhi đồng đến bệnh viện Nhiệt đới (TP.HCM), nhưng các bác sỹ vẫn không tìm ra con tôi mắc chứng bệnh gì. Thời gian sau, biến chứng từ những lần co giật làm con bé bị tê liệt một phần tay và chân phải. Vợ chồng tôi cứ vậy nuôi Quỳnh đến bây giờ mà con bé không lớn lên được chút nào. Tuy nhiên, nhận thức của Quỳnh vẫn phát triển bình thường như bao người con gái cùng tuổi”, ông Trung cho biết thêm.

Qua trò chuyện, chúng tôi được biết, ông Trung và vợ là Lương Thị Thu (48 tuổi) hiện cùng làm công nhân ở một khu công nghiệp gần nhà. Ngoài Quỳnh, vợ chồng ông Trung còn có một con gái  nữa, sinh năm 2000. May mắn là cô con gái này có sức khỏe và hình dáng bình thường, chứ không “tí hon” như người chị cả. Năm nay cô bé học lớp 10.

Công việc yêu thích của Quỳnh là thêu tranh.

 Chia sẻ về cuộc sống của Quỳnh, ông Trung bảo cho biết, vợ chồng ông đã đưa Quỳnh đi khám ở một số bệnh viện tại TP.HCM. Tuy nhiên, dù làm mọi thủ thuật, hàng trăm xét nghiệm nhưng các bác sỹ không tìm ra cháu mắc bệnh gì. Hiện nay, cuộc sống gia đình vẫn còn khó khăn, vất vả nhưng vợ chồng ông Trung không bao giờ than vãn. 

Người cha của cô gái “tí hon” tâm niệm rằng, con cái là của trời cho. Trời cho như thế nào thì họ chấp nhận thế đó. Nói xong, ông Trung quay sang Quỳnh, choàng tay xoa đầu đứa con gái “tí hon” nói: “Con gái tôi dù có khiếm khuyết nhưng vẫn may mắn hơn nhiều người. Thời gian qua, coi tivi tôi thấy có người bị chứng lão hóa sớm, hai mươi mấy tuổi nhưng phải mang hình hài của ông lão, bà lão. Nhìn lại con gái mình, tuy vóc dáng nhỏ nhưng có gương mặt lành lặn nên vợ chồng tôi cũng cảm thấy ấm lòng”.

Và sở thích thêu tranh chữ thập

Đúng như lời ông Trung chia sẻ, Quỳnh dù mang thân hình trẻ con nhưng có tâm hồn của một cô gái tuổi trưởng thành. Cô vui vẻ ngồi tiếp khách cùng cha trong suốt buổi nói chuyện. Khi chúng tôi hỏi Quỳnh học đến lớp mấy, bằng chất giọng trong trẻo, cô gái “tí hon” nhanh nhẹn đáp: “Dạ, em học tới lớp 5 rồi nghỉ!. Hồi còn đi học, thể trạng của em yếu lắm. Một phần sợ không theo kịp bạn bè, một phần lo cho sức khỏe nên bố mẹ không cho em học cao hơn”. Chúng tôi hỏi tiếp “Nghỉ học sớm như vậy có tiếc không?”. Cô bé mỉm cười rồi thật thà đáp: “Dạ, cũng hơi tiếc nhưng em bệnh nên cũng phải nghe lời ba mẹ thôi”.

Ông Trung và cô con gái “tí hon”.

Với dáng vẻ suy tư của đứa trẻ, Quỳnh ngồi ngẫm nghĩ một chút rồi mở lời kể tiếp: “Hồi đó em đi học cũng vui lắm. Thấy em nhỏ nên mỗi lần chơi đùa, mấy bạn cứ hay nhấc bổng em lên. Có đứa còn đặt cho em biệt danh là “Ốc tiêu”. Em nghỉ học cả chục năm rồi nhưng thỉnh thoảng có một  bạn vẫn đến nhà thăm”. Theo lời ông Trung, thuở Quỳnh còn đi học, ông phải đóng riêng cho con một bộ bàn ghế mini đặt trong lớp. 

Mãi đến sau này, dù bước sang tuổi đôi mươi, nhưng mọi vật dụng sinh hoạt của Quỳnh, từ giường ngủ, bàn ghế cho đến kệ tủ, tất cả đều “tí hon”. Quỳnh tâm sự, hàng ngày khi ba mẹ đi làm hết, cô phải qua ở nhà bà nội (cách đó chừng 100m). Do sức khỏe yếu nên cô dường như không thể làm được việc nặng. Chúng tôi hỏi “Trong lúc rảnh rỗi, Quỳnh thường làm gì?”. “Lúc rảnh, em thường thêu tranh chữ thập để làm quà tặng cho mọi người”, Quỳnh cười đáp.

Thấy chúng tôi quan tâm đến hoàn cảnh của cô gái “tí hon” này, bà Phan Kim Phụng (69 tuổi, bà nội của Quỳnh) bộc bạch: “Ngày nào Quỳnh cũng qua nhà tôi chơi. Tội con bé, bạn bè thời tiểu học của nó đều đã có vợ, có chồng cả rồi. Chẳng có ai chơi cùng, Quỳnh chỉ bầu bạn được với người lớn tuổi như tôi. Nhiều lúc thấy cháu mình đã đến tuổi trưởng thành, nhưng phải mang hình hài đứa trẻ lên 5, tôi thấy xót xa lắm. Nhưng biết làm sao được khi số phận của cháu như vậy. Mong sao cháu vẫn luôn khỏe mạnh và sống vui vẻ là mừng rồi”.

Chia sẻ về hoàn cảnh của Quỳnh, ông Tư Khuyên, Trưởng ấp Bình Tả 2, cho biết, gia đình ông Trung chuyển đến sống ở ấp Bình Tả 2 đã được hơn 7 năm. Nhờ chịu khó phấn đấu làm ăn, khi về đây, vợ chồng ông Trung đã xây được nhà cửa đàng hoàng. Hồi họ mới đến đây sinh sống, người trong ấp cũng ngạc nhiên về cô con gái tên Quỳnh. Nhưng đến chơi riết rồi quen, gia đình ông Trung sống hòa đồng nên trong ấp ai cũng quý. Theo lời ông Khuyên, ấp đã giới thiệu trường hợp của Quỳnh lên hội Người khuyết tật huyện Đức Hòa. Ngay sau đó, tổ chức này cũng đã đến thăm hỏi và xét Quỳnh vào diện khuyết tật cần giúp đỡ, đồng thời, trợ cấp cho Quỳnh số tiền 360 ngàn đồng/tháng.

Cô gái “tí hon” suốt ngày chỉ đi quanh quẩn gần nhà

Người cha từng đi chiến trường

Qua trò chuyện chúng tôi được biết, trước khi lập gia đình, ông Trung từng có thời gian tham gia quân tình nguyện Việt Nam tại Campuchia. “Năm 20 tuổi, là người lình thuộc nhập tỉnh đội Long An, và trong danh sách quân tình nguyện nước bạn. Mãi đến năm 25 tuổi, tôi trở về và lập gia đình. Tôi không biết có phải con tôi bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam hay không, chứ sức khỏe của tôi và vợ hoàn toàn bình thường”, ông Trung cho biết.

25 tuổi mới có giấy CMNDTrao đổi với chúng tôi về trường hợp của Quỳnh, ông Phạm Hoàng An, Phó Công an xã Đức Hòa Hạ cho biết: “Vài tháng trước, công an xã có cấp giấy chứng minh nhân dân cho cô gái Dương Thị Lương Quỳnh. Lúc đó, chúng tôi rất bất ngờ khi người cha Quỳnh đã 25 tuổi. Theo lời ông Trung, do thấy đứa con nhỏ quá, lại không đi đâu nên mãi đến năm 2015 gia đình mới đến xin cấp giấy chứng minh nhân dân cho Quỳnh. Theo tôi biết, đây là trường hợp đặc biệt và duy nhất tại xã Đức Hòa Hạ”.
                                                                                                                                   Hải Đăng




4.1.16

Chuyện tình cảm động của người anh hùng…thà chết không để mất đảo

“Em yêu quý, anh sẽ xin xuất ngũ…về chỉ ở nhà, giữ nhà cho em…”, những dòng chữ giản dị, chân thành của thiếu úy Trần Văn Phương, anh hùng LLVTND được vợ anh, chị Mai Thị Hoa đọc chậm rãi trong niềm xúc động bồi hồi. Khi thiếu úy Phương ngã xuống trong tư thế quyết giữ lá cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) ngày 14/3/1988, chị đang mang trong mình giọt máu của anh. Sau này, chị đã đặt tên cho con gái là Thủy - nghĩa là nước- với ước mong rằng, dòng nước ngọt ngào ấy sẽ chảy mãi, để chị luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh trong trái tim mình…

Lá thư định mệnh

Sau những ngày nghỉ Tết cùng với gia đình, ngày 10/1/1988, anh Trần Văn Phương bắt xe về đơn vị để kịp chuyến công tác cùng đồng đội. Cả nhà không ai ngờ rằng, đó là kì nghỉ phép, cũng là chuyến công tác cuối cùng của anh. Về đến đơn vị, anh viết cho chị một lá thư đầy yêu thương. Anh dặn chị nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng gửi thư vào cho anh nữa, bởi vì anh sắp đi công tác ở Trường Sa. Vì công việc, đến cả địa chỉ cố định anh cũng chưa có…

Chuyến tàu ra đi gặp bão. Anh cùng đồng đội trở lại đất liền, và lại tranh thủ thời gian viết thư về cho chị. Trong thư anh viết: “Đi chuyến công tác này về anh sẽ xin xuất ngũ. Anh về sẽ không làm gì cả, chỉ ở nhà để giữ nhà cho em…”. Sau thời gian tránh bão, đoàn công tác lại ra với Trường Sa xa xôi.

Bức thư giản dị của thiếu úy Trần Văn Phương gửi cho vợ

Ngày 14/3/1988, anh đã cùng những đồng đội của mình quyết bảo vệ lá cờ Tổ quốc trên đảo Gạc-ma. Trong trận chiến không cân sức, anh và những đồng đội của mình đã anh dũng hi sinh. Khi đó, thiếu uý Trần Văn Phương là cán bộ chỉ huy lực lượng bảo vệ việc xây dựng trên đảo.

Lịch sử hải quân nhân dân Việt Nam ghi lại gương hy sinh anh dũng của thiếu úy Trần Văn Phương như sau: “Năm 1988 đó, ở vùng biển Trường Sa, cụm đảo Sinh Tồn, chiếc HQ 505 mở hết tốc lực máy, giật đứt neo, lao thẳng lên bãi cạn, khẳng định chủ quyền Việt Nam trên đảo Cô lin, khi đã trúng đạn pháo. Sáng ngày 14/3/1988, đồng chí Nguyễn Văn Lanh trong khi cùng đơn vị vận chuyển vật liệu từ tàu HQ 604 lên đảo thì tàu địch đến bao vây, uy hiếp. 

Tình thế rất căng thẳng. Khi địch đổ quân xuống đảo, ép bộ đội, giật cờ của ta hòng chiếm đảo, theo lệnh của đồng chí Trần Đức Thông, chỉ huy cụm đảo: “Đồng chí nào biết bơi thì bơi ngay vào đảo hỗ trợ cho các đồng chí trên đảo bảo vệ cờ”. Nguyễn Văn Lanh cùng 11 anh em khác nhảy ngay xuống biển và bơi vào đảo. Khi đó trên đảo, địch đã nổ súng, đồng chí Trần Văn Phương, người giữ cờ bị trúng đạn, anh vẫn hiên ngang giữ ngọn cờ chủ quyền tại đảo Gạc Ma và hô vang: "Thà hi sinh chứ không chịu mất đảo. Hãy để cho máu mình tô thắm lá cờ truyền thống của hải quân nhân dân Việt Nam anh hùng”.

Vợ chồng người anh hùng trong ngày cưới

Sau bốn năm hai tháng ở lại với đồng đội ngoài đảo xa, tháng 5/1992, liệt sĩ Trần Văn Phương đã “trở về” cùng với gia đình, mãi mãi yên nghỉ tại Nghĩa trang Liệt sĩ xã Quảng Phúc. Cách đấy không xa là ngôi nhà hạnh phúc của anh chị đang mở rộng cửa đón ánh sáng .Anh đã trở về với chị, giữ lời hứa trở về Đơn Sa để giữ nhà cho chị…

Chị kể, anh chị cưới nhau chưa đầy năm thì anh đi công tác ở Trường Sa. Rồi chị nhận được tin anh hi sinh ở ngoài đảo, cũng vừa lúc nhận được lá thư cuối cùng anh gửi cho chị. Khi đó chị chỉ mới 22 tuổi, đang mang thai được một tháng – giọt máu mà liệt sĩ Trần Văn Phương để lại. Anh hi sinh mà không kịp biết mình đã được làm cha… 

Chị bảo rằng, chị còn may mắn hơn những người khác, bởi vì chị đang ở bên anh, được nói chuyện, được kể với anh những câu chuyện mới… Nhưng câu chuyện về chị, có mấy ai hiểu và cảm thông cho chị hay không…Chồng chị, liệt sỹ, Anh hùng lực lượng vũ trang Trần Văn Phương, là một trong số hơn 60 liệt sỹ đã nằm lại Trường Sa năm 1988, để bảo vệ lá cờ khẳng định chủ quyền của Tổ quốc. Đôi mắt của người vợ trẻ đã cạn nước mắt. Trong chị giờ chỉ có niềm tin và hy vọng vào giọt máu của anh.

Ngày ấy, chị đặt tên con là Thuỷ – Trần Thị Thuỷ. Và “dòng nước” ngọt ngào ấy cứ mỗi ngày lại chạy sang nghĩa trang thắp hương cho bố, kể cho bố nghe những chuyện vui, chuyện buồn. Thuỷ vẫn luôn hỏi mẹ về bố, bố như thế nào, có hiền không, con có giống bố không?

Từ bé, Thuỷ luôn khao khát có được một đứa em để chăm sóc, trò chuyện. Có lần chị thấy Thuỷ khóc bên mộ bố: “Ai cũng có anh chị em, còn con thì lại không có. Vì răng hả ba?”.

“Dòng nước” tình yêu cứ chảy mãi…

Trong ký ức tuổi thơ, qua những câu chuyện mẹ kể, Thủy chỉ biết bố đi chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Ngày Thủy lên bốn tuổi, hài cốt của liệt sĩ Phương được đưa về quê nhà, yên nghỉ tại nghĩa trang liệt sĩ xã. "Lúc đó mẹ bảo bố đã về, em đưa mắt ngơ ngác nhìn. Đến lúc cầm nén hương thắp cho bố và thấy mẹ khóc, em mới ý thức được ông đã hi sinh", Thủy bồi hồi nhớ lại.

Những ngày sau đó, ngôi mộ của liệt sĩ Phương nằm cách nhà chưa đầy 100m là nơi Thủy thường lui tới chơi đùa. Cô bé còn cẩn thận ngắt từng bông hoa trồng được trong vườn nhà ra đặt lên mộ phần, tâm sự khi vừa bị mẹ đánh đòn hay khoe với bố được cô giáo cho điểm 10…

Chị Mai Thị Hoa hiện tại

Có lúc Thủy nhìn chằm chằm vào di ảnh của bố, rồi lại chạy đến soi gương rồi khoe với mẹ "nhìn con giống bố lắm phải không mẹ, mai này con lớn nhất định sẽ theo nghiệp bố để được mặc chiếc áo hải quân". Chị Hoa lại ôm cô con gái vào lòng, nước mắt trực trào.

Tốt nghiệp trường hệ cao đẳng ngành Việt Nam học tại trường Đại học Quảng Bình năm 2009, Thủy làm mọi người bất ngờ khi làm đơn xin đi làm việc tại Trường Sa. Bà Hoa sau một hồi suy đi tính lại, nói với con gái: "Mẹ chỉ có mình con, thân gái dặm trường đã ra Trường Sa thì phải gắng làm tốt nhiệm vụ, môi trường quân ngũ khắc nghiệt lắm". Trước hôm lên đường, Thủy ôm mẹ động viên: "Con là con gái của bố Phương, nhất định Trường Sa sẽ là ngôi nhà thứ hai của con".

Thủy tâm sự rằng những chuyến ra đảo Trường Sa là những lần để lại trong cô nhiều cảm xúc nhưng nhớ nhất vẫn là lần thứ hai cô đạp sóng ra biển. "Em đang say sóng thì các chú Hải quân gọi dậy, bảo là đang đi qua vùng đảo Gạc Ma. Phóng tầm mắt ra xa, em như nhìn thấy cha đang đứng dưới lá cờ Tổ quốc", Thủy bồi hồi kể.

Lữ đoàn 146 không còn những người lính cùng thời với liệt sĩ Phương, nhưng khi biết Thủy là con gái người anh hùng, ai cũng nhiệt tình giúp đỡ. Và câu chuyện tình Trường Sa của Thủy với chàng thiếu úy Nguyễn Hồ Hải cũng được dệt lên từ những đợt sóng xô bờ.

"Vốn cùng quê, em và anh Hải quen nhau từ ngày em đi thực tập nhưng hầu như chỉ nói chuyện vu vơ qua điện thoại. Khi vào làm việc tại đây, chúng em có thêm nhiều kỷ niệm đẹp và quyết định đi đến hôn nhân", Thủy kể và cho biết nhiều lúc ngồi nghĩ hai cái tên Thủy – Hải có sự gắn kết như duyên tiền định.

Rồi ngày cô con gái chào đời, hai bên nội ngoại đang loay hoay tìm cái tên để đặt cho cháu thì hai vợ chồng Thủy đã đề nghị đặt tên con là Nguyễn Trần Navy. Nhiều người thắc mắc, Thủy giải thích ngắn gọn nhưng đầy thuyết phục: "Navy theo tiếng Anh có nghĩa là Hải quân ạ!".

Người anh hùng đã ra đi nhưng tình yêu giản dị của anh dành cho gia đình luôn còn mãi.


Biển cả bao la ngàn đời nay luôn được ví với tình yêu, nhưng tình yêu vĩ đại ấy lại bắt nguồn từ những con sông nhỏ, những mạch nguồn cảm xúc giản dị cứ chảy mãi, chảy mãi, để đến mỗi độ xuân về, linh hồn những người con ưu tú đất Việt từ đại dương mênh mông lại trở về với đất mẹ, trở về trong những con sông tình yêu sâu thẳm trong trái tim những người đang sống… hun đúc lên lòng yêu nước nồng nàn cho thế hệ mai sau…

Gia Bảo

Nỗi lo thất truyền bài thuốc đặc trị của mẹ liệt sĩ ở miền quê xứ Chè

Cơ duyên đưa cụ đến với nghề thuốc là ngày trước bố chồng cụ nức tiếng về cách trị vết thương bị đứt, bệnh lao phổi… Nhiều lúc người bị bệnh đến nhà lấy thuốc đông quá không đủ thuốc, bố chồng cụ chỉ cho cụ những vị lá với từng bệnh để lên núi hái thuốc. Làm theo bài thuốc của bố chồng thấy hiệu quả rồi thành ham mê với công việc. Sau khi ông mất, nhà đông anh em nhưng chỉ mình cụ Khai là biết được các bài thuốc quý này. Cụ là Lương Thị Khai ( Người Mẹ liệt sĩ 105 tuổi, đội 6, xóm La Cút, xã La Bằng, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên) - vị lương y của lòng dân.

Tiễn con đi mẹ vẫn đợi ngày trở về

Sau chiến tranh, có những người con không trở về với mẹ. Hồn, cốt các anh hóa vào thiên thu, để mỗi chiều nơi đầu làng có người mẹ già trông ngóng, đợi con về. Trong lòng mẹ, các anh còn trẻ lắm, mới mười chín, đôi mươi. Hàng triệu người mẹ Việt Nam đã chờ con trở về khi đất nước hòa bình. Và sau lời chúc mừng của ngày đại thắng, những người mẹ ấy nén lau nước mắt, lặng im, rồi trong đêm thâu chợt thảng thốt gọi tên con. 

Cụ Lương Thị Khai, ở đội 6, xóm La Cút, xã La Bằng (Đại Từ) là một trong những người mẹ như thế. Cụ Khai có 6 người con, 4 gái, 2 trai, 2 người con trai của cụ đều tình nguyện vào quân đội. Khi người con trai lớn là Lê Mạnh Khoát vào chiến trường miền Nam được 2 năm, thì người con trai thứ hai là Lê Quang Đạt cũng tình nguyện nhập ngũ. Sau giải phóng miền Nam năm 1975, người con trai lớn trở về mang trên mình vết sẹo đạn bom. Anh Khoát là thương binh hạng 4/4. Theo anh Khoát về với mẹ là tấm giấy báo tử ghi tên em trai mình là liệt sĩ Lê Quang Đạt. Mẹ đã không khóc nổi vì thương con. Nhưng hình ảnh người con trai hy sinh ngoài trận mạc luôn chập chờn làm mẹ trắng đêm không ngon giấc.

Cụ Khai năm nay đã 105 tuổi.

Nay 105 tuổi, cụ Khai vẫn minh mẫn lạ kỳ nhưng nhắc đến tên của người con trai hy sinh, cụ bảo: “Mẹ vẫn đợi con trai mẹ về. Đạt hiền lắm, 17 tuổi đã giấu mẹ xung phong đi bộ đội. Đi biệt luôn cho đến bây giờ vẫn chưa chịu về. Năm 2008, cụ được cơ quan chức năng hỗ trợ 20 triệu đồng để địa phương và gia đình xây dựng nhà tình nghĩa cho cụ. 

Cụ phấn khởi đón nhận tình cảm của con, cháu và ở trong ngôi nhà đó để hằng ngày hương khói thờ con. Trước, chỉ thờ con liệt sĩ, nay có thêm thằng lớn bị thương binh cùng ngồi trên ban thờ. Thôi, cũng đành để cho chúng nó có anh, có em. Con cháu đông đàn, song cụ luôn nhắc đến người con trai của mình nằm lại mặt trận miền Nam. Cụ mong ước trước ngày về cõi trời, nhìn thấy hài cốt con được phủ quốc kỳ đưa về nghĩa trang liệt sĩ của xã”.

Đứt gần lìa xương đắp thuốc là khỏi….

Một bất ngờ đối với tôi khi biết tin hằng ngày cụ vẫn cùng các cháu đi nhặt lá thuốc để chữa bệnh cho mọi người trong vùng. Nói đến cụ Khai mẹ liệt sĩ Lô Văn Khoát người dân xã La Bằng (Đại Từ, Thái Nguyên) thì ai cũng biết. Người dân trong vùng người thì được cụ chữa cho vết thương bị đứt, người bệnh lao phổi uống thuốc của cụ bệnh thuyên giảm, cháu nhỏ trong vùng được cụ chữa cho khỏi sài nhọt… nhưng đặc trị nhất vẫn là trị đứt vết thương. Người dân nơi đây vẫn gọi cụ Khai với cái tên thân mật là “Thần lang trị bách bệnh”.

Chúng tôi tìm đến nhà cụ vào một buổi trưa, khi đó cụ vẫn đang loay hoay hái thuốc ở ngoài cổng, lưng cụ đã còng mắt đã mờ nhưng ngược lại tai cụ rất thính. Cụ cười và chia sẻ với chúng tôi: “Tôi sống được đến cái tuổi này cũng nhờ có những bài thuốc được bố chồng truyền lại cho. Tôi cũng không nhớ mình đã chữa khỏi bệnh cho bao nhiêu người bị đứt chân, đứt tay nữa. Người từ  khắp nơi đến lấy thuốc… Bài thuốc cũng rất đơn giản, người bị thương nhẹ chỉ cần đắp lá rồi buộc vết thương lại khoảng 2 ngày, còn người nặng thì một tuần là khỏi, điều quan trọng là phải giữ vệ sinh vết thương”.

Cụ đưa ra những vị thuốc mà đã dày công sao chế

Cụ cười rồi nói tiếp: “Giờ đây tuổi đã cao, con cháu không cho đi lên rừng hái thuốc nữa, tôi chỉ hái những vị thuốc ở gần nhà, những vị thuốc hiếm phải lên rừng hái thì chỉ cho đứa cháu dâu đi lấy. Thực ra, thuốc ở cạnh xung quanh mình, ra cổng nhà hay ngoài bờ ruộng cũng có thể hái được vài ba vị thuốc quý. Ví dụ vị thuốc chữa lành vết thương, có tác dụng cầm máu ở ngay xung quanh mà mọi người không biết có tên là lá Hoài Ngọc, nhưng để sử dụng được hiệu quả tác dụng của các loại lá thuốc thì không ai cũng có thể biết vì nó cần có sự kết hợp và bí quyết lấy lá thuốc”.

Cơ duyên đưa cụ Khai đến với nghề thuốc là ngày trước bố chồng cụ nức tiếng về cách trị vết thương bị đứt, bệnh lao phổi… Nhiều lúc người bị bệnh đến nhà lấy thuốc đông quá không đủ thuốc, bố chồng cụ chỉ cho cụ những vị lá với từng bệnh để lên núi hái thuốc. Làm theo bài thuốc của bố chồng thấy hiệu quả rồi thành ham mê với công việc. Sau khi ông mất, nhà đông anh em nhưng chỉ mình cụ Khai là biết được các bài thuốc quý này.

Anh Tuấn, người dân ở đội 6, xóm La Cút, xã La Bằng (Đại Từ, Thái Nguyên) cho biết: Một lần đi lên núi bị ngã, cành cây đập vào mặt bầm dập, vợ tôi đến nhà cụ Khai bốc thuốc nhưng cụ nói “Tao cho năm lá này về giã ra đắp vào vết thương mai là khỏi”. Quả thật có tác dụng, đắp lá vào vết thương bớt đau, đến ngày hôm sau thì chỗ bị thương khô và khỏi dần.

Trường hợp của chị Nguyễn Oanh ở xã Ký Phú (Đại Từ, Thái Nguyên) bị miếng sắt rơi xuống ngón chân cái đứt gần tới xương. Được người dân giới thiệu, chị Oanh tìm đến nhà cụ Khai lấy thuốc, đắp thuốc của cụ chỉ một tuần sau vết thương đã liền. Nhiều người đi phát chè trên núi, không may phát vào tay đứt cũng đều tìm đến cụ, nhưng cụ chẳng bao giờ lấy tiền của ai cả.

Và nỗi lo bị thất truyền….

Ở cái tuổi gần đất xa trời cụ tiếp tôi rồi trăn trở. “Trước đây còn trẻ khỏe thì còn lên núi kiếm thuốc, nhưng giờ già rồi nên mang cây về vườn gây giống. Nhưng đấy chưa phải là nỗi lo lớn nhất của tôi, sợ nhất vẫn là sau khi tôi mất đi bài thuốc sẽ bị thất truyền”.

Cụ cho biết: “Chưa bao giờ cụ phải bắt mạch cho bệnh nhân đến khám, với những người bị bệnh lao phổi, cụ chỉ cần nghe giọng nói và hơi thở là đoán biết được tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Những bệnh nhân bị lao phổi chỉ cần uống thuốc của cụ sau khoảng một giờ là thấy bệnh thuyên giảm. Để có thể trị được bệnh cho người bị ho lao, cụ Khai cần 5 vị thuốc. Nếu chỉ dùng riêng một trong năm loại lá trên thì không có tác dụng nhưng khi sử dụng 5 vị lá đó thì tác dụng lại rất cao. Đặc biệt có một vị lá trong số năm loại lá đó có công hiệu tổng hợp của bốn vị lá còn lại.

 Cũng vì lo cho sức khỏe của tôi nên con cháu khuyên tôi nghỉ ngơi, không cho tôi leo núi hái thuốc. Nhưng “Lương y như từ mẫu”, cứu sống được một người đó mới là hạnh phúc, nếu vì đồng tiền thì tôi nhiều tiền lắm rồi. Đồng tiền rất quý, vì thế tôi chỉ lấy một chút tiền công nho nhỏ vài ba chục nghìn, bệnh nào cần những vị thuốc kì công mà phải nhờ con cháu lên núi hái về thì tôi lấy họ 120 nghìn. Bài thuốc là tâm huyết của đời tôi, con cháu trong dòng họ ai muốn học tôi sẽ truyền lại cho chúng. Tôi cũng sẵn sàng cống hiến bí quyết về bài thuốc cho các nhà khoa học nghiên cứu, để có thể nhân rộng và cứu được nhiều người bị bệnh hơn” cụ Khai chia sẻ.

Theo HNPL



Cái giá phải trả cho người phụ nữ giả kế mang thai để chiếm đoạt tình yêu

Theo sự tính toán ban đầu của Lanh thì, cô chỉ cần tính chuyện chu đáo một chút là thế nào cũng được gia đình nhà Long đồng ý. Kế hoạch diễn ra theo đúng như những gì Lanh đã sắp đặt. Nhưng sự tính toán của cô cũng không thể khôn ngoan lại với giời…

Cả hai tình cơ quen nhau ở trường đại học. Long là một chàng trai cao ráo, học hành đàng hoàng lại con nhà gia giáo, giàu có. Với Lanh, cô chỉ là cô gái bình thường, học đại học xong rồi ra trường đi làm một công việc làng nhàng không cố định. Đúng hẳn ra thì công việc của Lanh rất bình thường còn Long thì lại là niềm mơ ước của nhiều người. Long cũng có chút do dự khi bị gia đình phản đối vì trước giờ, anh ít khi cãi bố mẹ. Anh muốn bố mẹ yên tâm vì chuyện của mình, nhưng khi đem lòng yêu Lanh, anh muốn gia đình mình đồng ý vì Lanh rất vui tính, nhiệt tình lại là người chiếm được cảm tình của anh. Lanh rất quan tâm anh, lo lắng cho anh từng li từng tí một, có lẽ, đó là cách anh cảm thấy cần ở bên Lanh.



Nhưng, bố mẹ Long đang không hài lòng về Lanh như vậy còn Long thì ngày ngày lại đau đầu về chuyện vợ con. Lanh không biết nên làm cách nào nhưng cô thì một lòng một dạ muốn về nhà Long làm dâu, được làm vợ của Long. Lanh tính tới chuyện dụ dỗ Long qua đêm với mình trong nhà nghỉ để ràng buộc anh. Sau nhiều lần Lanh khóc lóc, thể hiện tình cảm bản thân, Long cũng thấy mình có trách nhiệm với cô. Và trong giây phút ấy, anh đã muốn được ân cần bên Lanh và hai người đã ngã vào nhau, động viên an ủi nhau. Lanh đã trao cái quý giá nhất của người con gái ấy cho Long đúng như dự định, hi vọng chút gần gũi về thể xác này có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý và có trách nhiệm với cô.

Mặc dù, biết là Long yêu mình thật lòng, tuy nhiên, tình cảm cũng không đủ lớn để có thể khiến người khác phải dứt áo, từ bỏ bố mẹ vì mình nên Lanh mới toan tính chuyện này. Tưởng là sau đó Long sẽ dùng mọi cách để khiến bố mẹ hài lòng nhưng xem ra, bố mẹ anh vẫn cứ kiên quyết, nhất định không chịu. Lanh chỉ hi vọng, sau lần vui vẻ ấy với Long, cô sẽ có bầu để được bố mẹ anh đồng ý. Nhưng không, mãi cô không thấy tín hiệu gì, cô đành nghĩ ra chuyện, giả mang thai để hi vọng, mẹ anh sẽ không phản đối tình yêu của hai đứa nữa. Dù sao thì chẳng có bố mẹ nào vứt bỏ đi đứa cháu của mình, với lại, Long cũng từng quan hệ với Lanh, nên không có cách nào có thể chối cãi được chuyện có bầu.

Cái ngày, Lanh báo tin với Long là mình mang thai một cách hí hửng. Lanh vui lắm để Long không nhận ra sự giả dối của cô. Long thông báo với bố mẹ tin này và van nài bố mẹ đồng ý cho anh cưới Lanh, vì bây giờ, hai đứa đã có con với nhau, phải làm sao để cứu vãn chuyện này. Thôi thì không ưng con dâu tương lai nhưng mẹ Long cũng đành lòng, giờ đâu còn cách nào khác. Lanh biết, khi cô làm chuyện này tức là cô đánh liều, sau khi cưới nhau, nhất định cô phải có bầu thì may ra bố mẹ Long mới không phát hiện ra sự thật và Long cũng không hay biết về kế hoạch của cô.

Rồi, ước nguyện của Lanh cũng được chấp nhận. Cô mừng rỡ, vui vẻ lắm. Cô nghĩ, mình đã có được tình cảm này của Long thì phải tranh thủ. Hai người họ trở nên vui vẻ, hạnh phúc bên nhau trong những ngày chuẩn bị cưới. Nhiều khi Long hạnh phúc xoa bụng Lanh mà cô thấy áy náy trong lòng. Đám cưới được diễn ra như ý, bố mẹ Long cũng không nói gì Lanh nữa vì cho rằng, cô đang mang trong mình đứa cháu nội của họ. Thôi thì đành…



Nhưng, đã hơn 3 tháng trôi qua, bụng Lanh chẳng thấy to lên, lúc nào cả nhà Long mới tá hỏa là mình bị lừa. Lanh thì ra sức giải thích là, có thể do cô thử thai nhầm nên tưởng là mình có bầu. Nhưng có ai tin được kịch bản ấy khi mà Lanh chính là đối tượng mà cả nhà Long không ai muốn đưa về làm dâu. Giờ thì ngay cả Long, anh cũng không tin được Lanh. Anh cũng nghi ngờ vợ mình đã dở trò. Người đàn ông mà cô tin tưởng, hi vọng có thể dựa dẫm thì giờ, anh cũng không còn lòng tin vào cô nữa.

Đau khổ và tuyệt vọng, Lanh cảm thấy chán nản vô cùng, bế tắc vì cuộc hôn nhân này. Những tưởng, kế hoạch sẽ thành công, cô sẽ sống sung sướng trong nhà chồng giàu có mà không phải lo toan cái gì thì bây giờ, cô chỉ nhận đươc ánh mắt khó chịu của người khác. Vẫn là vợ Long, vẫn là con dâu của gia đình giàu có này nhưng dường như, Lanh không nhận được sự tôn trọng. Không ai nói chuyện với cô dù chỉ một câu, ngay cả Long cũng vậy.

Mầm mống của sự bất hạnh Theo một trung tâm tư vấn hôn nhân, thời gian gần đây những cuộc hôn nhân do bị ép buộc phải cưới diễn ra ngày càng nhiều. Trong đó, không ít trường hợp dùng cái thai để bẫy nhau và không ít anh chàng đẹp trai, con nhà giàu đã bị “sập bẫy”. Hàng trăm mánh lới được sử dụng, tất cả chỉ nhằm mục đích “ép duyên”. Song, điều nhầm lẫn ở những người cố tình ép buộc người khác kết hôn với mình là thời thế đã đổi thay và họ hình như không biết. Họ tưởng rằng cứ cưới xong là “ván đã đóng thuyền”, người đó sẽ thuộc về mình mãi mãi. Nhưng cho dù họ có làm được thế cũng chỉ giữ được cái thể xác, làm sao giữ được phần hồn. Từ đó đến ngoại tình, ly hôn chỉ còn một bước và đó chính là mầm mống của bất hạnh.
Thảo Nhi