24.10.15

Xa anh em biết trái tim em sẽ không còn bình yên... nữa

Em năm nay 22 tuổi còn anh người yêu của em hơn em 4 tuổi. Chúng em quen nhau từ ngày em còn là cô học trò của khối 11. Cho đến khi em tốt nghiệp THPT thì anh ngỏ lời yêu em. Khi đó em cũng có chút rung động nhưng chưa vội vàng nhận lời yêu anh. Nhưng sau đó hơn nửa năm thì anh đi du học sinh ở Nhật Bản.

Tụi em không hề có sự hứa hẹn gì cả bởi thực chất em và anh vẫn chưa chính thức yêu nhau. Kể từ đó vì bận công việc, bận học tập và cả chênh lệch thời gian mà tụi em rất ít liên lạc. Chỉ thỉnh thoảng anh điện thoại về cho em chuyện phiếm những chuyện trong cuộc sống thôi chứ cũng không hề nói gì về chuyện tình cảm.

Có lần bẵng đi rất lâu rồi bỗng thấy anh nhắn tin cho em, em cười nửa đùa nửa thật hỏi anh sao lại nhắn cho em, khi đó anh nói "nhớ em".  Em cũng chỉ nghĩ rằng anh bông đùa cho không khí thoải mái chút xíu. Đến Tết Nguyên Đán vừa rồi anh trở về thăm nhà. Em rất bất ngờ khi thấy anh gọi điện cho em và nói muốn qua nhà em chơi, thăm cả gia đình. Tối đó anh xin phép bố mẹ em cho anh và em ra ngoài uống nước. Vì biết em không phải đứa con gái tuỳ tiện mà em đã lớn rồi cần có không gian riêng hơn nữa bố mẹ em cũng biết anh từ lâu (trước kia ở nhà anh cũng đã đến nhà em nhiều lần) nên bố mẹ em đồng ý.

Khi đưa em về lại nhà, anh đã nhìn thẳng vào em và nói lời yêu, muốn em nhận lời làm người yêu anh. Em ngỡ ngàng, em chỉ kịp hỏi anh: "rồi anh lại đi, mình xa nhau thì làm sao có thể yêu nhau được". Anh ân cần "mình cùng cố gắng em nhé".  Em biết rằng rồi chớp nhoáng vài ngày, anh lại đi xa biền biệt, em biết rằng khi đó cả em cả anh, có lẽ tình cảm dành cho nhau còn khá non nớt. Nhưng quen anh mấy năm rồi, em luôn cảm thấy anh khác những người đàn ông khác, ở anh có sự chín chắn, có cái chuẩn mực và không tuỳ tiện, không buông lời chót lưỡi đầu môi ngọt ngào để phỉnh nịnh.

Rồi anh đưa em về nhà giới thiệu chào hỏi gia đình họ hàng bạn bè anh. Khi đó em khá rối bời vì cảm thấy mọi thứ quá vội vàng bất chợt. Nhưng rồi nghe anh trấn an "không phải ai anh cũng đưa về như vậy đâu...", thêm phần thấy anh chân thành, lại cả em nghĩ mình là phận gái, đã bước chân vào cửa nhà người ta thì hãy nhìn xác định đứng đắn vì vậy mà em cũng rất cố gắng và chân thành với anh.

 Hết 20 ngày phép em lại tiễn chân anh lên máy bay. Em hẫng hụt và chông chênh nhưng do nhận được sự an ủi của anh và cũng may mắn được bố mẹ anh khá quý mến động viên chia sẻ nhiều khiến em thêm phần tin tưởng vào tương lai của 2 đứa. Khi anh không có nhà có đôi lần em vẫn qua thăm hỏi bố mẹ anh. Em rất vui vì được hai bác đón nhận một cách thân thiện, gần gũi. Bố mẹ anh còn nói thẳng là rất thiện cảm và quý em rất muốn em về làm dâu con hai bác. Đợi qua Tết này anh về thì bác sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa.

Về phần anh và em. Xa nhau nhưng cũng không quá khó khăn, bây giờ rất nhiều ứng dụng online chat và gọi thoại gọi video miễn phí bởi thế mà dường như chúng em không hề xa cách. Tuy nhiên đó chỉ là lúc đầu,càng ngày những tin nhắn những cuộc gọi càng thưa thớt. Em hỏi thì anh nói anh bận công việc, anh vừa học vừa xin làm thêm lấy tiền. Anh toàn phải thức 18; 20 tiếng một ngày. Thấy người yêu không có cả thời gian ăn thời gian ngủ em xót lắm.


Mặc dù cũng buồn vì không thể quan tâm nhau nhiều nhưng vì nghĩ anh quá tất bật mệt mỏi rồi nên em không trách móc, ngược lại luôn động viên anh cố gắng và nhắc anh giữ gìn sức khoẻ. Em biết yêu xa sẽ khó khăn về mọi mặt nên cũng chủ động cắt hết mọi liên hệ khác không để người đàn ông nào quan tâm đến em ngoài anh. Chỉ như vậy mới không bao giờ có chuyện xao nhãng.  

Nhưng từ những cuộc trò chuyện thường xuyên sau dần cứ ít dần ít dần. Đến thời điểm này có khi vài ngày tụi em mới nói chuyện với nhau một lần. Xa lại càng xa. Em bắt đầu sinh nghi và tủi thân, cô đơn thậm chí sợ sệt cái sự im lặng ấy. Em hỏi anh thì anh luôn nói yêu thương em rất rất nhiều. Đúng là gần một năm rồi anh chưa một lần nào nói gì ngược lại với lời yêu em ban đầu cũng chưa một lần nào tụi em cãi vã giận hờn. Nhưng giờ đây anh ít quan tâm em quá. Em không biết nữa, anh bận tới đâu mà không thể bỏ ra vài phút nhắn cho em vài tin nhắn, anh bận tới đâu mà không thể dỗ dành em vài lời khi em rơi nước mắt. Anh bận tới cỡ nào cơ chứ?

Thì trước đây anh vẫn bận đấy thôi, mà có khi anh còn tranh thủ gọi cho em trên đường chuyển từ chỗ làm này sang chỗ làm khác.  Vậy tại sao bây giờ anh không thể như thế nữa. Yêu em sao anh cứ để em tủi thân. Anh nói muốn em là tình yêu cuối cùng của anh, anh nói biết em khổ nhưng rồi anh sẽ bù đắp tất cả cho em...vậy mà ngay lúc này anh khiến em buồn và hoang mang quá.

Em rất sợ cái sự im lặng đến ớn lạnh ấy. Anh luôn nhắc em dù em có giận anh thì cũng không được im lặng vậy mà giờ anh cứ bặt vô âm tín. Giờ em phải làm thế nào đây. Còn vài tháng nữa là đến Tết thì anh về mà chẳng lẽ em lại bỏ cuộc sao. Em thật sự không muốn gây áp lực cho anh khi mà công việc và học tập đã chiếm gần hết cuộc sống của anh nhưng em là con gái mà, em cũng cần được người yêu quan tâm và yêu thương em thật nhiều.

Em còn rất yêu và sợ mất anh, sợ những ngày vắng anh đầy chông chênh và nghiệt ngã. Em đã suy nghĩ và khóc rất nhiều. Em không muốn trách móc anh bất cứ điều gì nhưng nếu tiếp tục thì liệu em có hạnh phúc không. Anh có quá vô tâm với em không? Xa anh em biết trái tim em sẽ không còn bình yên nữa những cố chấp bước đi liệu có phải em đang mù quáng không? Từ hôm qua em đã xoá hết các ứng dụng mạng để liên lạc với anh, em tắt máy và tạm thời thay sim khác. Em lặng lẽ rời xa anh. Em thấy đau, thấy nước mắt cứ lấm lem trên mặt, thấy đầu óc chao đảo hình bóng anh và thấy mọi thứ vô nghĩa.

Không biết anh đã biết không thể liên lạc được cho em chưa. Không biết anh có hiểu em đang buồn nhiều lắm không? Thật lòng em không muốn và cũng không đủ nghị lực để chấm dứt mọi thứ tại đây. Điều em mong là anh sẽ sớm tìm kiếm em và cho em biết rằng anh thật sự yêu em cần có em. Nhưng em có sai không, có phải hối hận không khi làm như thế này? Rồi mọi thứ sẽ tồn tại ra sao?


Chuyên gia giải đáp:Tình yêu muốn tồn tại được cần phải có sự giữ gìn, vun đắp từ hai phía. Nếu anh ấy tiếp tục vô tâm, hờ hững với em, khiến em cảm thấy cô đơn, lạc lõng như vậy thì đến một ngày nào đó sức chịu đựng, cảm thông của em đến giới hạn chai lì cảm xúc thì tan vỡ là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên thay vì lảng tránh em nên thẳng thắn chia sẻ với anh ấy cảm xúc của mình, những băn khoăn trăn trở trong chuyện tình cảm, nếu anh ấy bận em cũng có thể là người chủ động "hâm nóng" tình cảm đôi bên.
Em có nhiều tình cảm với anh ấy vậy hãy tìm hiểu cặn kẽ hơn về con người của bạn trai, để biết những cảm nhận của mình về anh ấy (chín chắn, có chuẩn mực và không tuỳ tiện, không phải là người hoạt ngôn quá ngọt ngào để có thể dành cho người mình yêu …) có đúng bản chất con người thật của anh ấy hay chỉ là những “tiểu xảo” của một người dày dạn tình trường? Tình cảm thực sự anh ấy dành cho em là gì? Vì sao anh ấy hờ hững với em dù luôn nói rằng rất yêu? Nếu có thể em cũng nên tìm hiểu cả những người xung quanh anh ấy, từ đó em sẽ có cái nhìn tổng quát, khách quan về anh ấy hơn. Việc em rời xa anh ấy một thời gian, không liên lạc cũng là một cách để nhận thấy thực sự trong lòng anh ấy có em không?