Em vẫn còn nhớ y nguyên gương mặt của anh
sau phút giây ân ái. Anh ngồi thẫn thờ và rồi nhìn em hỏi: “Anh có phải là
người đàn ông đầu tiên trong đời em? Tại sao, em không có chút ngượng ngùng?”.
Và nếu chỉ vì thế anh nghĩ rằng em không đoan trang và tử tế, thì… đơn giản
lắm… Mình chia tay!
Sao thế nhỉ? Câu hỏi này chứng tỏ anh quá
ngây ngô hay là đỉnh cao của sự cáo già? Anh ngờ nghệch không thể đoán định
những gì anh được đón nhận từ em có phải là sự trinh nguyên? Hay anh quá già
đời để muốn thử thách một cô gái “chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì” như em?.
Nếu đúng là anh ngu ngơ không biết thì
hình như anh chưa đủ lớn để yêu và càng chưa đủ trưởng thành để lên giường với
cô gái mà anh yêu. Còn nếu như anh biết mà vẫn hỏi chỉ để thăm dò cô gái vừa
lên giường cùng anh thì… chao ôi… anh đáng sợ và tàn nhẫn quá. Nhưng mà thôi
kệ, anh ngờ nghệch cũng được, anh sành sỏi cũng chẳng sao. Chỉ biết rằng chúng
ta sẽ không thể chung đường sau câu hỏi đấy. Bởi vì anh – người đàn ông chỉ
thích một cô gái hiền lành như nai tơ trên giường. Còn em, em muốn là một người
đàn bà “hư hỏng”.
Làm con gái đã khổ lắm rồi. Mỗi bước chân
ra đường, mỗi nụ cười, câu nói cũng đều phải ý nhị, phải kiêng khem nếu không
người đời đánh giá. Chừng đó vẫn còn chưa đủ để trói buộc cảm xúc của con gái
hay sao? Lẽ nào lên giường, khi cái cảm xúc bản năng nhất trong con người trỗi
dậy, cười thật lớn, khóc thật to hoặc hào hứng hưởng ứng theo người đàn ông của
mình cũng không được phép? Một cô gái trên giường lẽ nào phải mím chặt môi,
phải vờ ngượng ngùng, phải tỏ ra e thẹn mới là cô gái đáng được trân trọng, mới
là cô gái chưa từng chung chạ với ai lần nào?
Nếu anh nghĩ thế thì mình chia đôi con
đường đi này anh nhé. Vì em muốn là một người đàn bà đúng nghĩa trên giường. Em
muốn sống thật với những cảm xúc trong mình. Muốn được thể hiện mình hạnh phúc
đến nhường nào khi bên người mình yêu thương. Em muốn giũ bỏ tấm áo choàng của
cái gọi là dịu dàng, ngoan ngoãn xuống và là một cô gái nổi loạn. Nếu ngay cả
lúc bản năng và hạnh phúc đến như vậy cũng phải “diễn” thì sao mà mệt mỏi quá.
Anh cũng đừng bao giờ cho rằng phải là một
cô gái biết ngượng ngùng mới là một cô gái còn trinh nguyên khi bên anh. Sự
ngượng ngùng đó có khó gì đâu anh. Nếu như chúng ta đã sống được hai mấy năm
trong đời, đã từng có lúc “khi vui bỗng khóc, buồn tênh lại cười” thì “diễn”
cho tròn vai một cô gái e thẹn trước mặt một người có gì là khó. Vì yêu anh
chân thành, vì coi anh như hơi thở, coi anh như sự sống, coi anh như chính bản
thân mình một cô gái mới dám hồn nhiên thể hiện mình khi hai người bên nhau
trong trạng thái nguyên thủy nhất. Sự nổi loạn đó đáng được trân trọng lắm chứ?
Em chỉ là một cô gái yêu anh và muốn dành
cho anh những gì trọn vẹn nhất, trong đó có sự trọn vẹn của cảm xúc. Em muốn
anh hiểu rằng khi em quyết định lên giường cùng anh có nghĩa là em đã đặt cho
anh một danh phận dù chưa có giấy tờ nào xác nhận. Em đặt anh vào một vị trí
quá đỗi quan trọng trong cuộc đời. Khi người con gái coi trọng anh đến vậy, mà chỉ
vì cô ấy muốn cười, muốn được tận hưởng cảm giác yêu đương tới tột cùng cùng
anh lại là điều hạ thấp nhân cách và tình yêu của họ ư? Chẳng lẽ chỉ vì người
con gái được hân hoan thể hiện niềm vui sướng trong mình mà họ bị nghi ngờ?
Em muốn khi trút bỏ áo quần, khi hai ta
hòa vào làm một, em được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, có thể vui, có thể
buồn, có thể làm những việc mà em muốn… Em không muốn phải đóng kịch, phải vờ
như chuyện ái ân này sao mà đáng xấu hổ trong khi trong lòng em thực sự thấy
thăng hoa cùng nó… Em muốn được làm một người đàn bà “hư hỏng” của anh, muốn
cùng anh chơi những khúc nhạc đầy men say của ái tình… Em không muốn làm một cô
nương thuần khiết và e thẹn trên giường. Và nếu chỉ vì thế anh nghĩ rằng em
không đoan trang và tử tế, thì… đơn giản lắm… Mình chia tay!
Hân An (ĐSPL)