Xem tin 24h - Tôi lấy anh vào năm 2011, khi đó, cả hai vừa tròn 26 tuổi. Chồng tôi là kiến trúc sư, anh làm trong một công ty kiến trúc tư nhân, anh rất chỉn chu và sạch sẽ. Ở anh luôn toát ra phong cách của một người sống trong môi trường sách vở từ bé, bàn tay thon dài, trắng trẻo, đôi mắt kính tri thức. Còn tôi là nhân viên hành chính của một công ty nhỏ, dáng vẻ thấp, gầy gò nhưng được tiếng nhanh nhảu. Hồi cưới, ai cũng trợn mắt ngạc nhiên vì hai chúng tôi trông như đôi đũa lệch.
Cưới nhau về, hai vợ
chồng sống trong một căn hộ đi thuê giá rẻ chật chội, cả hai đều quyết tâm
tiết kiệm để mua được căn nhà mơ ước. Nhưng rồi, nhà cửa chưa mua được thì tôi
đã sinh con. Éo le thay, đứa bé của chúng tôi không được khỏe mạnh như con người
khác. Sinh ra đã bất thường bẩm sinh ở phổi, phải chạy chữa rất tốn kém, ở nhà
thì ít mà ở viện thì nhiều. Kinh tế của chúng tôi dồn cả vào con, sau cuộc phẫu
thuật ở Mỹ, tiền tiết kiệm của chúng tôi cũng gần cạn sạch.
Chúng tôi không còn mong muốn
nhà cửa gì nữa, chỉ ao ước con được chữa trị khỏi hẳn, để được vui sống giống
những đứa trẻ khác. Tuy phẫu thuật thành công, nhưng tiền thuốc men và chăm sóc
thêm trong nước, cũng khiến vợ chồng tôi lao đao. Bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ cũng
không có tiền, chỉ gửi cho chúng tôi được vài triệu cho cháu. Mẹ chồng tôi còn
bị đau khớp, ra ở với chúng tôi được vài ngày thì đòi về vì sợ tăng thêm gánh nặng
cho tôi. Mẹ đẻ thì quá xa, chỉ gọi điện hỏi thăm chứ chẳng giúp đỡ được
gì.
![]() |
Hàng ngày, đúng 7 giờ sáng, anh sẽ cầm cặp ra khỏi nhà trong bộ quần áo chỉnh tề sạch sẽ, cà vạt đầy đủ. (Ảnh minh họa) |
Thời gian này, vợ chồng tôi
gầy rộc đi, đặc biệt là chồng tôi, anh sút đến 10kg, hai hốc mắt trũng sâu. Đêm
nào anh cũng bảo sẽ ở lại làm thêm tới 11 giờ đêm mới về, về nhà lại ăn cơm nguội
và tự giặt quần áo. Vì lo lắng cho con nên tôi không thể quan tâm được tới chồng.
Tôi luôn nhắc anh nhớ về sớm, nhớ ăn uống đúng giờ, nhớ giữ gìn sức khỏe… chứ
chưa từng để ý xem chồng tôi đang làm gì.
Hàng ngày, đúng 7 giờ sáng,
anh sẽ cầm cặp ra khỏi nhà trong bộ quần áo chỉnh tề sạch sẽ, cà vạt đầy đủ. Buổi
tối anh về khi tôi đã đi ngủ. Đến bây giờ con được hơn một tuổi, sức khỏe dần ổn
định và bắt đầu lớn. Mặc dù nhìn con một tuổi mà không khác gì con nhà người ta
mới 4 – 5 tháng, nhưng vợ chồng tôi cũng vui sướng lắm rồi.
Một buổi tối gió lạnh đổ về,
khi đang ngủ với con, tôi thấy tiếng lạch cạch. Biết là chồng về nên tôi dậy định
nhắc anh tắm nước nóng. Đi xuống phòng bếp, tôi giật mình khi thấy một người
đàn ông tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đang ngồi bên nồi cơm điện ăn cơm một
mình trong ánh đèn mờ mờ. Tôi vừa hỏi anh sao không bật đèn tuýp cho sáng, vừa
đi đến bật công tác. Và rồi tôi sững sờ nhìn chồng mặt mày, quần áo đều dính đầy
bùn đất. Trông anh rất lạ lẫm.
Chồng tôi xua tay bảo, em
vào ngủ tiếp với con đi. Ăn xong anh tắm rồi vào sau. Nhưng tôi không chịu, tôi
hỏi anh sao người anh lại bẩn vậy? Sao anh lại mặc quần áo công nhân? Anh đi
đâu cả đêm? Anh bảo ở lại làm thêm, tôi còn tưởng anh ngồi trong văn phòng sáng
sủa sạch sẽ, sao giờ trở về lại dính đầy bùn đất bẩn thỉu như vậy!
Chồng tôi nuốt nốt miếng
cơm, anh nói, gần đây công ty anh ký hợp đồng lớn, thiết kế một tòa văn phòng
cao cấp nên buổi chiều tan sở, anh phải ra công trường kiểm tra tiến độ thi
công và các thông số kỹ thuật. Anh bảo tôi đừng lo, nhìn quần áo bẩn như vậy,
nhưng thật ra anh chỉ đứng xem họ làm thôi, anh không phải động tay động chân
vào việc gì. Anh đi như vậy, còn có tiền làm thêm mang về.
Anh nói rất trôi chảy khiến
tôi không mảy may nghi ngờ. Tôi bảo anh, ngày mai nhớ về sớm, anh vất vả cả
ngày rồi đừng tham chút tiền làm thêm mà buộc mình vất vả như vậy. Anh ốm thì mẹ
con tôi biết trông cậy vào ai. Với lại sức khỏe của con khá hơn rồi, thêm vài
tháng nữa tôi cũng đi làm lại, lúc đó lương của hai vợ chồng thừa sức nuôi con.
Anh gật đầu bảo được.
Sáng hôm sau, lúc tôi thức
dậy thì đã thấy anh đã thắt cà vạt chỉnh tề và cầm cặp chuẩn bị bước ra khỏi
nhà. Anh quay lại bảo với tôi rằng anh hứa sẽ về sớm. Hôm nay tôi mới để ý, chiếc
cặp của anh phồng lên một cách rất kỳ lạ, không hề giống chiếc cặp đựng tài liệu
phẳng phiu ngày nào.
Tôi bế con sang gõ cửa nhà
hàng xóm, nhờ bà bác bên đó trông giúp tôi một tiếng đồng hồ để đi chợ. Tôi mượn
xe máy của bác rồi lẳng lặng bám theo chồng. Anh không hề đến công ty mà đi thẳng
tới một công trường đang thi công tòa văn phòng và nhà ở. Anh bước vào trong một
căn nhà tạm, 10 phút sau, anh trở ra, trên người là bộ quần áo công nhân và chiếc
mũ bảo hộ màu vàng, anh cầm bản vẽ xem qua, sau đó bắt đầu ngồi buộc sắt thép để
làm cột bê tông.
Đến lúc này, tôi đã hiểu
công việc của anh. Tôi vừa khóc, vừa quay về nhà. Lục lại số điện thoại của một
đồng nghiệp cũ của chồng, tôi gọi điện giả vờ một khách hàng hỏi thăm địa chỉ
công ty. Anh ta đáp, công ty kiến trúc đã giải thể cách đây nửa năm, nếu tôi cần
thiết kế nhà, có thể đến văn phòng riêng của anh ta…
Hiểu ra sự thật, tôi khóc
sưng đỏ cả mắt và ngồi chờ chồng về. Buổi chiều, quả thật anh về sớm. Trên người
là bộ quần áo công sở chỉnh tề y như lúc sáng đi. Nhìn chồng như vậy, tôi càng
xót xa. Tôi đưa tay đón cặp cho chồng, anh mỉm cười đưa cho tôi mang cất.
Vào trong phòng, tôi mở cặp
ra, bên trong là bộ quần áo công nhân sực mùi mồ hôi và bùn đất, một đôi giày
cũ kỹ bẩn thỉu mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi cố nén nước mắt, cất lại cặp
cho anh rồi đi ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi biết, chồng tôi
có tự ái và sĩ diện, nếu tôi nói ra, anh sẽ bối rối, xấu hổ. Vì vậy tôi quyết định
coi như mình không biết. Tôi vẫn như thường ngày, nấu cơm, dọn bát đũa và ăn một
bữa cơm mà lâu lắm rồi mới lại ngồi cùng với chồng.
Tôi nhìn bàn tay anh giờ
đây sần sùi đầy vết chai, vết cắt, đen đúa, móng tay cáu vàng. Gương mặt anh
đen và gầy hơn trước rất nhiều. Tôi tự hỏi không biết anh còn định giấu tôi đến
bao giờ? Có phải tôi là người vợ quá vô tâm, không hề nhận ra sự thay đổi của
chồng?
Xemtin 24h (Sưu tầm)