Dù mạnh mẽ, kiên cường đến đâu
cũng sẽ có lúc yếu lòng và chựng lại. Những lúc đó cần lắm một vòng tay yêu thương,
chở che. Tôi khao khát được cuộn tròn người, được thu nhỏ lại bình yên trong
vòng tay mẹ như những ngày ấu thơ và được nghe câu nói “Đừng sợ, mẹ ở đây.”
Đã lâu, rất lâu rồi tôi mất
đi cảm giác đợi chờ, chờ một tiếng yêu thương, chờ một lời động viên, chờ đợi sự
quan tâm và cả những lời quát mắng khi phạm sai lầm.

Khi tôi 12, ba mẹ li hôn.
Tôi theo chân mẹ lên Sài Gòn sinh sống. Cuộc sống nơi đất khách quê người đối với
một người mẹ đơn thân chưa từng rời quê hương thật không dễ dàng.
Mẹ phải vật lộn giữa dòng đời
với đủ thứ nghề để nuôi tôi ăn học. Đó là những ngày tháng cơ cực nhất trong cuộc
đời tôi nhưng cũng là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Hạnh phúc vì tôi luôn có
mẹ kề bên, mẹ luôn cho tôi cảm giác an toàn và tình thương gấp bội.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng
đến, một người phụ nữ còn quá trẻ không thể chôn vùi cả tuổi xuân của mình. Một
lúc nào đó đôi vai bé nhỏ, gầy guộc cũng không thể gồng mình qua những sống gió
cuộc đời và cần đến bàn tay của một người đàn ông. Mẹ tôi đi tiếp bước nữa.
Mẹ khuyên nhủ, van nài tôi
về Đà Nẵng sinh sống cùng mẹ nhưng tôi kiên quyết không và viện ra hàng ngàn lý
do để ở lại Sài Gòn với lời hứa chắn chắn sẽ sống thật tốt. Không phải tôi muốn
xa mẹ, không phải tôi đủ lớn, đủ tự tin để bắt đầu cuộc sống độc lập chỉ đơn
thuần tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống của mẹ.
Tôi chưa từng và chưa hề
oán trách mẹ nhưng tôi cũng không chấp nhận được việc chung sống dưới một mái
nhà với người đàn ông khác ngoài ba. 16 tuổi tôi một mình giữa
Sài Gòn rộng lớn tự bắt mình bận rộn với công việc học hành để quên đi những thiếu
vắng và trống trãi. Thời gian đầu tôi loay hoay với hàng trăm thứ việc không
tên mà chưa một lần phải làm trước đây. Tự học cách chăm sóc bản
thân, tự đặt chuông báo thức hàng chục lần để thức dậy đi học, tự học nấu ăn từ
những món đơn giản nhất, tự mua sắm những vật dụng mình cần...
16 tuổi tôi bướng bỉnh và tự
cao với cái quyết định của mình, tôi sẽ không để mẹ phát hiện bất kì sự mềm yếu
và thiếu xót nào. “Con không sao” đã trở thành câu nói thường trực mỗi khi mẹ
tôi gọi điện.
Thời cấp 3 trôi qua trong
cái vỏ bọc tự tạo một cách hoàn hảo. Ngày ngày tôi vẫn đến trường, không chỉ chăm
chỉ học mà còn học thật tốt để không phiền lòng ai. Trong mắt mẹ, thầy cô, bạn
bè tôi luôn là một cô học trò giỏi giang và ngoan ngoãn. Rồi tôi thi đậu vào một
ngôi trường đại học danh tiếng càng khiến mẹ yên tâm và tin tưởng rằng tôi thật
sự ổn.
Mẹ có biết rằng những khi
trở trời cơn cảm sốt ập đến tôi tự mình vật lộn với từng cơn đau và bắt mình tự
quên đi cái cảm giác tủi thân khi nhớ lại những ngày mẹ lo lắng thức trắng đêm
bên tôi, chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ.
Những cảm xúc xen lẫn trong
thứ tình cảm học trò đầy mơ mộng, tôi đành cất giấu vào những góc thật nhỏ mà
không cần ai giải bày. Những khi nghe bạn bè than
phiền bị ba mẹ la mắng vì không chịu học hành hoặc đi đâu về trễ khiến tôi khao
khát nó và tự mình dập tắt nỗi khát khao đó. Những khi tưởng chừng như sắp sụp đổ
trước áp lực học tập mà bản thân tự đặt ra tôi lại lao mình cật lực học và học.
6 năm trôi qua tôi học được
cách bảo vệ mình trước những cảm dỗ nơi Sài Thành náo nhiệt, che giấu cảm xúc của
mình trong nụ cười giả tạo và chua chát, không cho bản thân rơi nước mắt trước
bất kì tình huống nào. Tôi lạnh nhạt với mọi người và luôn bắt mình đủ kiên cường
để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Những tưởng mọi thứ đã dần
trở thành thói quen, cảm xúc dần như xơ cứng. Nhưng không, tôi vẫn chỉ là một
con người bằng xương bằng thịt, trái tim tôi nào phải sắt đá, tôi gục ngã trên
chính con đường mình chọn. Tôi mệt mỏi đến cùng cực, cô đơn đến hoảng loạn.
Giờ đây tôi chỉ muốn hét
lên thật to: Mẹ ơi! Con cần. Dù con khôn lớn hay trưởng thành đến đâu con cũng
chỉ là đứa con bé bổng của mẹ. Con cần lắm được mẹ vỗ về yêu thương, cần lắm được
mẹ bảo bang hằng ngày, cần được mẹ kề bên sẽ chia mọi buồn vui và đôi khi chỉ cần
câu nói “Đừng sợ, mẹ ở đây”.
Theo Một thế giới