Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy, em chẳng biết nụ hôn đầu đời lại nhanh
như gió, nhẹ như mây. Yêu anh em mới biết vị ngọt ngào của tình yêu tuyệt với
thế nào, vị mặn đắng của tình yêu ra sao. Và nếu không gặp anh vào mùa đông
ấy…em sẽ không biết người em thương nhất là anh.
***
Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy…
Em
không biết chuyến tàu đêm tháng mười hai trời lộng gió, trăng tròn, sáng soi
thẳng vào ô cửa của con tàu tạo nên những vòng tròn nhỏ xíu qua bàn tay em. Anh
sẽ chẳng phải nghe em nói thao thao bất tuyệt về những câu chuyện nhỏ của một
miền quê “gió lào cát trắng".
Em
không biết mẹ anh là một người phụ nữa tuyệt vời đến thế, và anh may mắn có một
gia đình thật ấm áp. Chuyến tàu đêm mùa đông đã đưa em gần gũi với gia đình anh
hơn, mẹ thường gọi em qua vào ngày cuối tuần. Em bỗng nhiên trở thành một thành
viên mới. Em phụ mẹ nấu ăn, phơi quần áo, phụ mẹ nhổ từng sợi tóc bạc trên mái
đầu. Anh thì nằm gối đầu lên đùi mẹ bình yên. Cảm ơn anh đã cho em giây phút
yêu thương này
Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy…

Đương
nhiên anh không phải là mối tình đầu của em, không phải là người đàn ông em cần
dựa, tay trong tay dạo phố đông người. Hà Nội trong em cũng không nồng nàn và
nhiều kỷ niệm. Bờ Hồ không rộn ràng tiếng cười của anh, hồ Tây Không in thêm
bóng hình 2 đứa. Phố không âm thầm lưu dấu vết của đôi ta.
Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy…
Em
đã chẳng nhận được những tấm thiệp xinh xắn tự tay anh làm, đọc những lời yêu
thương mà anh viết trong đó. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác hạnh phúc.
Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy…
Em
chẳng biết nụ hôn đầu đời lại nhanh như gió, nhẹ như mây. Yêu anh em mới biết
vị ngọt ngào của tình yêu tuyệt với thế nào, vị mặn đắng của tình yêu ra sao.
Ngày
chúng ta hẹn gặp lần cuối, trời tháng năm không trong vời vợi nắng nhạt. Cuộc
chia ly trong lặng yên nhanh như cách anh đến bên em vậy. Em lạc vào dòng người
mất hút trong tầm mắt anh mãi mãi.
Em
chỉ là người gặp gỡ và ngang qua cuộc đời anh chứ không thể là người đi cùng
anh đến suốt cuộc đời. Mẹ em nói:“Có những mối duyên không thể thành. Nếu con
cố chấp con sẽ phải day dứt suốt đời khi người con yêu gặp điều bất trắc”. Yêu
anh, em nghe lời mẹ. Em tự ném mình vào một vùng núi rừng xa lạ, để quên anh.
Vì
yêu mà em mạnh mẽ làm được, em giữ được lời hứa với mẹ em và mẹ anh. Ngày
mẹ anh gặp em, em hiểu tận sâu trong đôi mắt, bà đang cố làm tổn thương cô gái
mà bà rất quý. Có những điều mà bà không thể nói, những lí do mà người trẻ vẫn
cho là hoang đường từ một thế giới tâm linh nào đó. Anh là người hạnh phúc lắm
anh biết không, vì cả ba người phụ nữ đều lo cho anh.
Em
trở về Hà Nội, thấy mình bé nhỏ giữa phố, đi qua kỷ niệm mà như nghẹt thở. 23
tuổi em có một mối tình đầu như mây, lúc nào cũng cho em cẩm giác như mình đang
bay vậy. Tối qua em mơ một giấc mơ kỳ lạ, anh xuất hiện ở nhà
em với một chiếc máy ảnh trên tay, em nhìn thấy mà không nói nên lời.
Những
thứ thuộc về anh em gói gém cất trong chiếc hộp màu xanh rồi đấy.
Hơn
20 tuổi anh không tài nào hiểu được vì sao em ra đi.
30
anh sẽ nghĩ dần về những gì đã qua.
Em
không mong chờ thời gian sẽ làm nên điều kỳ diệu gì cho em.
Em
thật sự mong thời gian và những trải nghiệm trong cuộc sống giúp anh hiểu, anh
không còn oán trách em.
Em
xin lỗi vì phải rời xa anh.
Nếu
em không gặp anh vào mùa đông năm ấy, em sẽ không biết người em thương nhất là
anh.
Cảm
ơn vì anh đã đến trong cuộc đời này.
Tạm
biệt!
Theo Blogradio