Tôi là một kẻ thứ ba chen vào cuộc tình của người khác.
Nhưng tôi không cố tình. Mọi tội lỗi, sai lầm đều đến từ phía anh ấy. Tôi không
muốn đổ lỗi cho ai nhưng đúng là như vậy. Nếu anh ấy không giấu giếm thì có lẽ
mọi chuyện đã không xảy ra cơ sự này. Giờ đây, chị ấy càng bao dung thì tôi lại
càng cảm thấy xấu hổ và không muốn tiếp tục tình yêu này.
Tôi kém anh ấy 9 tuổi, trong khi chị ấy thì bằng tuổi anh.
Hai người yêu nhau hơn 7 năm rồi. Nhưng tôi hoàn toàn không biết điều đó. Cách
đây 1 năm, tôi quen anh, đó là thời điểm chị ấy đi công tác nước ngoài. Và anh
đã đem lòng yêu tôi trong chính khoảng thời gian hai người xa cách. Những điều
đó tôi không biết vì anh tìm cách giấu tôi.
Chúng tôi yêu và hẹn hò nhau được hơn 7 tháng thì đi quá
giới hạn. Tôi thấy anh là người đàn ông chững chạc, anh lại đẹp trai, giỏi
giang nên tôi thực sự yêu và thần tượng anh vô cùng. Anh không nói cho tôi biết
chuyện anh đã có vợ sắp cưới rồi mà chỉ bảo là chưa yêu ai. Tôi cứ nghĩ một
người như anh có lẽ khó tính nên bây giờ chưa có người yêu cũng là đương nhiên.
Khi yêu tôi, anh nói rằng anh cũng chưa biết ngày mai thế
nào nhưng hiện tại anh cảm thấy cần tôi. Tôi hạnh phúc vô cùng. Chúng tôi đi
quá giới hạn với nhau nhưng anh chưa từng nói sẽ lấy tôi. Cho tới khi tôi có
bầu, cái thai hơn 3 tháng, tôi mới được biết sự thật về anh.
Tôi công khai chuyện có thai và bắt anh phải làm đám cưới.
Tới lúc này anh mới thú nhận là anh có vợ sắp cưới rồi. Chị ấy đi nước ngoài và
sắp về nước. Anh và chị ấy yêu nhau lâu rồi, hai gia đình cũng đợi cưới mà
thôi. Nhưng cũng chính vì yêu nhau lâu rồi nên tình cảm nhạt nhòa. Khi chị ấy
đi xa anh gặp tôi nên nảy sinh tình cảm. Tôi hỏi anh quyết định thế nào với cả
hai người con gái thì anh chỉ im lặng. Anh nói làm tôi có bầu là trách nhiệm
của anh nhưng anh không thể bỏ chị ấy vì hai người có quá nhiều nghĩa tình. Anh
bảo để mọi chuyện chị ấy quyết định. Chị ấy muốn thế nào thì sẽ làm như thế.
Chị ấy phải về nước sớm hơn dự định. Lúc đó, trong lòng tôi
đinh ninh rằng mình không được mềm lòng vì tôi đã có thai rồi, hơn nữa anh là
người đàn ông có nhiều điều kiện, nếu để mất anh tôi sợ rằng đời mình sẽ khó
khăn. Tôi biết như thế là ích kỉ nhưng tôi nghĩ bản thân tôi không có lỗi. Bây
giờ bỏ nhau thì tôi mất nhiều hơn chị nên tôi quyết phải giữ được chân anh.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy lo sợ nhưng vẫn cố gắng can đảm để đi đối diện với
chị ấy.
Tôi gặp người con gái ấy và bắt đầu cảm thấy mình kém cỏi
vô cùng. Chị ấy xinh đẹp, đoan trang, có ăn học và nhã nhặn. Mặc dù biết tôi là
người đã chen vào tình yêu của anh chị, biết anh đã phản bội chị nhưng chị ấy
vẫn bình tĩnh đi gặp tôi. Khi mới nhìn thấy tôi, chị ấy còn hỏi tôi có khỏe
không. Con người chị, thần thái và cốt cách của chị khiến tôi cảm thấy mình
không đáng để làm đối thủ của chị.
Chị nhìn tôi và anh. Chị nói rằng chị cảm
thấy đau khi bị phản bội như thế này nhưng sai lầm không phải tôi mà là do anh
ấy. Chị không thể trút lên đầu tôi được. Chị còn nói trong chuyện này tôi là
thiệt thòi nhất chứ không phải chị. Chị bảo tôi còn trẻ, chưa chồng mà có con
tội lắm, mà không thể phá bỏ đứa bé được. Vì thế chị quyết định rút lui, chị
không giành anh về phía mình dù chị biết nếu chị muốn thì không khó. Nhưng chị
không muốn tôi khổ, vì tôi và cả đứa bé sẽ thiệt thòi hơn chị nhiều nếu không
có anh ấy ở bên.
Vậy là cuối cùng tôi có được anh ấy. Nhưng sao lòng tôi
không vui một chút nào? Hơn nữa, từ hôm đó tới nay, tôi thấy anh lại càng thêm
lạnh nhạt. Có lẽ chính sự bao dung và độ lượng của chị lại càng làm anh thấy
mình có lỗi và không thể nào quên được chị. Tôi không biết phải làm gì nữa. Cái
thai càng lúc càng to nhưng tôi lại càng nhận ra rằng mình đã sai lầm. Cố lấy
thế này chỉ tôi khổ mà thôi bởi vì anh cứ mãi ám ảnh về chị ấy. Chị ấy quá khôn
ngoan khi nhường anh cho tôi bởi vì chị biết làm như thế cả đời anh ấy sẽ không
thể nào quên chị.
Đứa con này sẽ sống như thế nào khi bố không hề yêu mẹ? Mà
biết đâu đấy anh sẽ lại ngoại tình với chị ấy vì hai người họ đã từng yêu nhau
nhiều đến thế cơ mà? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Văn Công - HPTY