Sau hai lần bị bắt quả tang, vợ tôi vẫn không bỏ được gã
nhân tình đó. Họ lại để tôi bắt được lần nữa, cũng như hai lần trước cô ấy quỳ
xuống van xin và mong tôi tha thứ vì hai đứa con nhỏ. Tôi chẳng nói nổi một
lời, cảm giác tuyệt vọng quá.
Giờ đây nhìn em chăm sóc và thương yêu các con, tôi biết
quyết định của mình là đúng đắn. Tôi và vợ yêu rồi lấy nhau tính đến thời điểm
đó được gần 10 năm, chúng tôi có với nhau hai mặt con. Vợ đảm nhận trách nhiệm
chăm lo các con và bố mẹ chồng; tôi mải mê kiếm tiền nên thường xuyên đi công
tác dài ngày, cũng vì lý do đó mà vợ ngoại tình.
Ngày phát hiện vợ mình ngoại tình với chàng đồng nghiệp trẻ
cùng công ty, tôi đau đớn vô cùng, lòng tin sụp đổ, bế tắc, tuyệt vọng. Tôi nói
chuyện với vợ và cô ấy quỳ lạy van xin mong tha thứ. Nhìn hai đứa nhỏ vô tội
tôi chấp nhận tha thứ. Sau chuyện xảy ra, cô ấy chăm lo gia đình nhiều hơn như
để chuộc lại lỗi lầm và tôi cũng dần quên mọi chuyện. Vậy mà cuộc đời không ai
có thể ngờ, cô ấy vẫn lén lút đi lại với gã nhân tình đó. Lần này tôi bắt quả
tang tại trận, hai người họ cùng quỳ xuống van xin. Họ hứa sẽ không gặp nhau
nữa và cô ấy xin nghỉ làm. Tôi đau khổ đến cùng cực, bỏ nhà đi xa hai tuần để
có thời gian suy nghĩ.
Trong lúc tôi đi xa vô tình gặp lại em, người bạn gái cùng
lớp yêu thầm tôi hồi cấp 3. Chúng tôi vui mừng vì sau bao nhiêu năm lại có
duyên gặp mặt, nói chuyện, tâm sự hàn huyên về cuộc đời. Như cởi bỏ được nỗi
lòng, tôi kể hết cho em nghe về cuộc sống tuyệt vọng của mình. Em lắng nghe và
chia sẻ, tôi thấy trong em sự thấu hiểu và đồng cảm. Hoá ra cuộc sống của em
cũng không hạnh phúc. Em đã ly hôn và một mình nuôi cô con gái nhỏ. Có lẽ vì
chúng tôi có chung hoàn cảnh và nỗi đau nên hai tâm hồn nhanh chóng quấn quýt.
Những ngày bên em tôi thấy bình yên. Sau chuyến đi tôi trở
về nhà trong trạng thái rối bời, vẫn yêu vợ rất nhiều nhưng nỗi hận thù trong
lòng giờ đây quá lớn. Tại sao người vợ mà tôi yêu thương bao năm nay lại phản
bội chồng hết lần này đến lần khác. Một lần nữa vì hai đứa con và tình yêu của
tôi dành cho vợ rất nhiều, tôi lại tha thứ. Vì thế tôi đã vô tình làm trái tim
người con gái học cùng tan nát. Em không một lời oán trách mà chỉ nói một điều:
Nếu anh không hạnh phúc, em vẫn ở đây chờ anh.
Chúng tôi vẫn liên lạc và em lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc
tôi nhưng sao trái tim tôi vẫn chỉ có vợ. Ông trời như trêu trọc tôi vậy, vợ
tôi vẫn không bỏ được gã nhân tình đó. Họ lại để tôi bắt quả tang, cũng như hai
lần trước cô ấy quỳ xuống van xin và mong tôi tha thứ vì hai đứa con nhỏ. Lần
này tôi chẳng nói nổi một lời, chỉ thấy cảm giác tuyệt vọng. Thời gian đó vì em
lo tôi gục ngã mà dành hết thời gian chăm sóc tôi. Em nói chỉ cần được ở bên,
chăm sóc anh em chấp nhận tất cả.
Tôi và vợ chẳng thể nào hàn gắn vì biết có tha thứ cô ấy
vẫn tiếp tục, trái tim cô ấy từ lâu đã không còn có tôi. Chúng tôi quyết định
ly hôn và tôi mở lòng mình, đón nhận tình cảm của em. Một năm sau chúng tôi về
sống chung. Mỗi ngày em ở nhà lo cơm nước, chăm sóc con cái và bố mẹ tôi. Em
coi hai đứa con tôi như con ruột, chăm lo từng bữa ăn cho thằng nhỏ và lo học
hành cho hai đứa con gái. Bố mẹ tôi bệnh một tay em lo lắng hết.
Nhìn em tất tả
lo mọi việc trong nhà mà vẫn vui vẻ không một lời kêu ca phàn nàn. Nhiều lúc
thương em, tôi định nói mà em chặn lại ngay. Em bảo yêu tôi, dù có vất vả đến
đâu miễn được bên tôi là em hạnh phúc, chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi. Em đã bên
tôi và chăm sóc gia đình lớn này năm năm rồi, chưa một lời than vãn. Tôi biết
quyết định chia tay vợ cũ là đúng đắn.
Thu Vân - HPTY