Hơn hai tháng kể từ
ngày Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất cũng là hơn 60 đêm các chiến sĩ biên phòng
thuộc đội bảo vệ khu vực mộ Đại tướng tại Vũng Chùa, xã Quảng Đông (Quảng
Trạch, Quảng Bình) gần như phải thức trắng đêm
Đội bảo vệ mộ đại tướng được thành lập sau ngày an táng đại tướng, gồm 31 chiến sĩ thuộc đồn biên phòng Ròn (Quảng Bình). Các anh đứng giữa mưa bão, giá rét căm căm để bảo vệ sự bình yên cho giấc ngủ ngàn thu của vị Đại tướng mà các anh đều tôn kính.
Không rời vị trí dù đêm mưa bão
18g,
trời bắt đầu tối om là lúc Vũng Chùa trở thành vũng gió. Từng đợt gió rát buốt
dồn dập hắt vào từ phía biển làm những người lính bắt đầu lạnh cóng. Đó cũng là
lúc ca gác đầu tiên của buổi tối bắt đầu vào vị trí. Sáu cán bộ biên phòng
được chia thành ba điểm chốt dọc từ phía bãi đổ xe lên đến bên phần mộ Đại
tướng.
Một
nhóm gần chục cán bộ biên phòng khác dẫn theo chó nghiệp vụ bắt đầu vòng lên
phía sườn núi quanh khu vực mộ thực hiện nhiệm vụ đi tuần tra. Tại khu vực
huyệt mộ, vị trí quan trọng nhất và cũng là điểm cao nhất trong khuôn viên khu
mộ, chiến sĩ Hoàng Văn Quả cùng một chiến sĩ khác vẫn đứng nghiêm
trang.
Bộ
quân phục biên phòng, chiếc mũ vải trùm xuống vành tai cùng đôi găng tay len
mới được cấp là tất cả những hành trang mà người lính canh gác được khoác lên
người. Khoảng hai tuần gần đây, nhiệt độ ngoài trời tại Vũng Chùa xuống dưới 10
độ C. Ban đêm thấp hơn nữa. Ca trực của chiến sĩ Hoàng Văn Quả kéo dài đến nửa
đêm. Khoảng 3g sáng lại phải ra trực ca khác.
Chiến
sĩ Khắc Ngọc Tân Hào, đội trưởng đội bảo vệ khu mộ Đại tướng, nói mới hơn
hai tháng nhưng mỗi tháng đội bảo vệ nếm trải một cảm giác khác nhau: tháng đầu
tiên là "tháng dầm mưa". Nặng nề nhất là đợt bão số 11 và siêu
bão Hải Yến. 31 người lính phải thay phiên nhau vừa trực vừa đi tuần nên bình
quân mỗi đêm mỗi người phải trực hai ca. Trước và trong lúc bão kéo tới, mưa
xối xả, gió giật bay luôn các lều bạt dã chiến. Các chiến sĩ mặc áo mưa đứng
gác quanh khu mộ. “Tấm áo mưa lâu quá cũng bị thấm nước. Xong ca gác ai nấy đều
ướt. Có đêm mưa suốt đêm, áo quần không kịp khô để thay ca khác…”, chiến
sĩ Hào kể.
Ấm lòng
22g
đêm, Vũng Chùa lạnh buốt. Nơi mộ Đại tướng có mấy bóng đèn chiếu sáng bằng máy
nổ, còn lại xung quanh tối mịt mù. Nhà dân gần nhất cũng cách đó hơn 2km nhưng
nằm phía bên kia chân núi. Bất chợt có một ánh đèn xe từ từ tiến vào khu mộ.
Thông
tin về đoàn viếng muộn này nhanh chóng được báo lên vị trí canh gác bên huyệt
mộ. Đó là một đoàn sinh viên từ miền Bắc đang đi thực tập ngang qua tranh thủ
vào viếng Đại tướng. Việc hành lễ vẫn diễn ra như bình thường.
Chiến
sĩ Hoàng Đức Lợi, một cán bộ gác chốt trên huyệt mộ, nói đây vẫn chưa phải
là đoàn đến viếng muộn nhất. Anh Lợi kê mới tháng trước có một đoàn khách là
cựu chiến binh từ Điện Biên vào viếng mộ Đại tướng. Vượt hơn một ngàn cây số
đến nơi cũng là gần 1g sáng. Các cựu binh cứ nhìn mộ Đại tướng khóc nức
nở. Có người đã hơn 90 tuổi, đi không vững vẫn cứ nằng nặc đòi đi bằng được đến
tận nơi thắp cho Đại tướng nén nhang, sờ lên chỗ Đại tướng nằm.
Chiến
sĩ Lợi tâm sự nhìn những cảnh như thế anh em trong đội thấy ấm
lòng, đêm gác vì thế cũng bớt lạnh hơn: “Rét run cầm cập nhưng anh em bảo nhau
phải cố gắng. Hàng ngàn người từ cách cả ngàn cây số đội rét đến viếng Đại
tướng được thì mình sợ chi giá rét”.
Chiến
sĩ Hoàng Văn Quả kể anh nhận được lệnh điều động về Vũng Chùa ngày 22-10.
Khi đó anh như run tay bởi không bao giờ dám nghĩ mình có ngày lại được ở gần
Đại tướng đến thế. Lúc nhận tin Đại tướng mất, anh đang công tác tại đồn biên
giới Cà Roòng, thuộc xã Thượng Hóa, huyện Tuyên Hóa. Suốt những ngày diễn ra lễ
tang anh cùng anh em trong đơn vị cứ dán mắt vào tivi để xem tin tức và bái
vọng Đại tướng. “Với những người lính như chúng tôi, Đại tướng như anh, như
cha. Được canh cho người yên nghỉ đã là một niềm vinh dự lớn chứ đừng nói đến
gian khổ”, chiến sĩ Quả nói.
Đại
tá Nguyễn Văn Phúc, chỉ huy trưởng bộ đội biên phòng Quảng Bình, cho hay khi
biết Đại tướng về an nghỉ tại Vũng Chùa, có rất nhiều cán bộ chiến sĩ biên
phòng tình nguyện về Vũng Chùa để canh giấc ngủ ngàn thu cho Đại tướng. Ai cũng
nói rất quyết tâm rằng khổ mấy cũng chịu được, miễn là được ở gần Đại tướng.
“Hiện
anh em trong đội canh gác vẫn phải ăn uống tắm giặt bằng nước khe suối, điện
chỉ chạy máy nổ, nhưng hỏi ai cũng đều lắc đầu không muốn về. Mọi người đều nói
rằng cả cuộc đời Đại tướng đã dành cho đất nước, nên xin được ở lại góp chút
công sức chăm sóc cho Người khi về với đất mẹ”, ông Phúc kể.
Theo Tuoitre